kevinng
Active Member
- 9,276
- 29,089
ai cũng có mưu đồ riêng cho phe cánh mình, chứ không chỉ mưu đồ cho quốc gia.Like câu này của bác. Rõ ràng ''Đàm phán'' nhiều lúc không phải để giải quyết vấn đề mà chỉ là cái cớ để đạt được ý đồ - Cái này anh em nào đọc sách về chiến tranh của Tàu nhiều sẽ rõ! Đợi giá vàng xem sao
Về cuộc thương chiến có "mưu đồ riêng" này giống vụ Grab mua lại Uber ở thị trường Đông Nam Á.
- Mày chiến không được thị trương này thì mày rút lui, sao Grab phải trả tiền cho Uber?
Một cách 2 bên phân chia lại thị trường thế giới.
- Vậy người sử dụng dich vụ gọi xe có giá trị nên tụi bây buôn bán người dùng qua lại?
Đúng. Nên một số nước mà người dùng có giá trị, tụi tao phải đóng thuế (tiền phạt) chăn dắt cho quốc gia đó. Còn một số nước (ví dụ như ..), người dân tụi bây tiếng nói không có giá trị, nêu thương vụ tụi tao có cách "hợp pháp hóa" ~ buôn bán quyền chăn dắt, khai thác thị trương vô tư.
Cuộc chiến thương mại Trung - Mỹ bề chìm cũng giống Grab-Uber vậy:
+ 2 bên phân chia lại thị trương thế giới. Phe cánh, đảng phái 2 ông này đều làm chủ nợ lớn (đíu phải người dân 2 nươc này đâu). Còn chia sao công bằng, thì công băng thuộc về kẻ mạnh. Mày muốn thị trường biển X phải không? Đóng thuế mua lại thị truong cho tao . Mặc dù tao không thuận lợi để nhảy vô, nhưng muốn tao có thể nhảy vào tranh phần. Muốn êm một mình hay muốn đấu?
+ Thân phận một số quốc gia bị đặt lên ngả giá trên bàn đàm phán. Ở đó một số quốc gia được chia lại lợi nhuận (Phillipins, Nhật, Hàn Quốc, ..); một số quốc gia chẳng có lợi gì hết, chịu phận chăn dắt, ai thắng thì đươc chăn hoăc chịu theo thỏa thuận mà chẳng đươc đồng nào như Uber bán lại thi trương gọi xe ở quốc gia X cho Grab mà người dân quốc gia X chẳng hưởng được 1 đồng nào.